Có những mùa, trên lối nhớ mình gọi nhau
Mầu Phượng đỏ, không phải quê mình em ạ
Con phố vòng vèo, rêu phủ trên từng phiến đá
Kỷ niệm ùa về, cùng nỗi nhớ gọi: Người yêu ơi !
Có bao giờ em còn nhớ đến tôi ?
Như mùa mong, trong tiếng rì rào của gió
Anh vẫn nơi xưa, đợi em đúng giờ ngọ
Trống trường tan, lớp tạm nghỉ giữa trưa nồng
Hoa Phượng vẫn đỏ hồng, một mầu nhớ thủy chung
Anh vẫn thế, chờ em ngang lối vắng
Hai hàng cây, sốt ruột chẳng chịu lặng
Tội cho ai, chúng luôn gọi: Người ơi, hãy trở về…
Có những ngày, trên xứ sở xa quê
Kỷ niệm ùa về, vẫn như xưa thuở đầu mình gặp gỡ
Anh vẫn sợ, thà để mình dang dở
Đỡ đời em, như thiếu nữ Chinh phụ chờ chồng…