Tháng tám
nắng nóng, nung đỏ mầu hoa phượng
những ngày xưa đâu ?
cho em nhớ
gọi chị
lúc chưa chồng...
Có tiếng gió cồn cào, cuối phố đông
tiếng chân ai chạy, qua nhanh... ngày mùa bão.
Chị đã dặn em và bảo:
"Nhớ dằn lòng mình
kẻo đổ vỡ, những mảnh, mình xa nhau !"
Tình đâu thể… đơn giản như thế đâu
bởi bão trời, chỉ ngang thôi, dẫu tan hoang cả một vùng trái đất
còn bão lòng em, từng giây luôn gió giật
khuấy động một đời, chẳng giây phút nào ngơi
Tháng tám về, bão lòng em lại tả tơi
từng mảng trong em, rụng theo tiếng cười ai, ngày xưa ấy
năm tháng trôi qua, sao bão lòng em vẫn vậy
mãi cứ tan hoang
trong trái tim em nhỏ dại, hỡi người…
hoangnguyen
No comments:
Post a Comment