Nơi của đợi, có hoa đào năm cũ
Chỉ Xuân về, mới thấy bóng hồng môi
Chỉ có buồn, mới xâu chuỗi mân côi
Lần tràng hạt, để giấu quên... người năm cũ...
Chỉ Xuân về, mới thấy bóng hồng môi
Chỉ có buồn, mới xâu chuỗi mân côi
Lần tràng hạt, để giấu quên... người năm cũ...
Hoa mơ bay, qua cánh đào ngái ngủ
Quên một thời, chốn ấy gọi: Người yêu ơi !
Để nơi chờ, có tiếng thốt... không thành lời
Trong thổn thức, thật sâu cùng... trái tim trót dại...
Tiếng của Xuân, ngã trên bờ mi trái
Gió giật liên hồi, thấp thoáng bóng, áo dài xưa
Tình của Xuân, vẫn nhõng nhẽo, gió đong đưa
Và đây nhé, bắt đền ai triệu nhớ...
Hoa của Xuân, phơn phớt hồng, nhắc nhở
Đừng quên nhau, Xuân thì lỡ... chờ nhau
Mưa của Xuân, chỉ phơn phớt chẳng mau
Nhưng đủ chín, chờ nhau từng đêm nhớ...
Đời lấm tấm, trên từng cánh hoa mầu lỡ
Từng hạt Xuân, vẫn giục dã áo Xuân sang
Đôi chân trần, vẫn quanh quẩn chốn nhân gian
Để tiếng nhớ, rơi mềm trên bờ mi
Chờ
Người tới...
hoàng nguyên