Tuesday, October 10, 2023

BIỀN BIỆT CHẲNG NỠ VỀ... ( Thơ Ngâm)


Có những ngày, lá nhớ gọi nhau
Mầu của nhớ, vàng theo ngày của lá
Có những ngày, thấy sao mình rất lạ
Ngẩn ngơ chiều, theo tiếng gió… chợt gọi ai…
Thu hong buồn, trên từng phiến lá thu phai
Ai gọi ai, giữa chân trời nào xa ngái
Có tiếng nhớ, chợt len qua một mùa dại
Sợ gặp nhau, rất khó câu… chối từ…
Có những con đường, vàng lá tương tư
Hoa của lòng, rơi theo từng cánh lá
Sao thấy nhớ ai, nhớ rất lạ
Như ngàn xưa, ai đã ước nguyện… câu thề…
**
Ôi có buổi bình minh nào, chẳng lặng lẽ ra đi
khi cơn chiều, đã say vàng trong nắng
hoàng hôn ơi, dù mi có ngã dài trên biển lặng
thì cũng vội vàng, chợt hiểu giờ chia tay…
Đâu có cần, phải uống rượi mới say
chỉ chợt ngang em, ta đã thấy niềm vui tràn bất tận
trong đêm mơ, ta thấy mình lấn cấn
lén hẹn nhau, những vụng dại… chợt len về…

Những buổi chiều, nghiêng mình trong ánh nắng tròn xoe
lăn lăn mãi, trên cuộc tình gọi nhớ
lời của thương, vẫn vang lên đâu đó
mà em đâu, cứ... biền biệt... xa mờ…
Lại tự mình, lỗi hẹn trên bến mơ
giang vòng tay, anh thấy lòng mình buốt gía
có cơn gió, cô đơn từ phương trời lạ
lại quẩn quanh, tấu khúc: “ Sao chẳng về !”
Biền biệt đi, biền biệt chẳng nỡ về
để nhớ ai… cài ngang môi mầu phượng vỹ
tươi như son, hồng như mầu của thủy
cho tôi mơ
mơ lắm… một khoảng trời…

hoangnguyen

No comments:

Post a Comment