Năm lại Mới, chỉ có mình là cũ
Hương mơ xưa, lại phảng phất quay về
Cố giấu lòng, trong ánh nắng, chiều quê
Mà thổn thức, như mùa Xuân gọi nhớ...
Bởi lạnh nhau, đêm đếm lá tình rơi
Lòng hỏi lòng, ai chốn ấy nơi xa xôi
Có còn nhớ, hương xưa mùa gọi nhớ ?
Đông đã sang, lạnh đâu đứng một chỗ
Lẻn vào trong, từng nếp nhớ người xưa
Hoa mơ bay, trong trắng, nắng dần thưa
Khung cửa cũ, bụi giăng toàn mầu nhớ...
Em ở đâu, trong cơn mưa đêm nức nở
Thuở hồng hoang, mình đã gọi tên nhau
Sao bây giờ... đã ngót triệu năm sau
Mà vẫn gọi, hỡi người xưa yêu dấu hỡi...
Lạnh lại sang, những ngày Năm rất Mới
Lại co ro, trong cái nhớ muôn mùa
Có tiếng côn trùng, mải gieo những vần thơ
Gọi người thương, Năm Mới về họp mặt...
hoàng nguyên
Huyên thuyên cho vui