Lẽ dĩ nhiên, khi... tiếng lòng anh... vẫn khẽ
nhớ người em, vẫn e ấp ... đứng chờ
Xuân trời đất, xuân của tuổi dại khờ
cho trang giấy, hồn thơ em khép kín...
má chớm hồng, thẹn mới chớm đơm bông
Ngày xa em, khi xuân mới thắm nồng
mà mỗi ngày, tình ta thêm nhiều lớp...
Đời là vậy, như sóng xô muôn trùng lớp
có lớp nào, còn đọng... bến tình đâu ?
cho lòng ta, cứ muôn kiếp mãi âu sầu
Đuổi theo mãi, những mối tình: Tuyệt vọng...
Khi yêu nhau, lòng ta luôn sầu đọng
nhớ về em , người em gái chốn Thành Đô
xuân trong em, của những tuổi mộng mơ
như huơng thoảng, đêm giao thừa, trên đất khách...
Lẽ cố nhiên, chắc em đang thầm trách:
" Gớm! ... yêu anh, sao ghét qúa đi thôi
người ở đâu, sao cách trở... xa xôi
để xuân về... một mình em... lẻ bước ... "
hoàng nguyên
Qua giộng ngâm: Văn Chương và Hoàng Thanh
Qua giọng ngâm: Văn Chương
No comments:
Post a Comment