Có những ngày, rất nhớ tuổi đôi mươi
Ai cài hoa, trên môi em người con gái
Có những chiều, thoảng qua cơn gió dại
Ai nghiêng mình, cho rớt hết… kỷ niệm xưa
Có những chiều, nơi chốn cũ hoang sơ
Mùi hoa dại, vẫn ngẩn ngơ trước gió
Có những con đường ngoằn ngoèo trong nỗi nhớ
Dẫu ngổn ngang, sao vẫn nhớ một người
Hạ sắp về, hoa Phượng lại đỏ tươi
Ai cho tôi, trở về con đường xưa yêu dấu ấy
Có những gì, hình như là… âm ỉ cháy
Trong tim tôi, ôi nỗi nhớ một bóng hình
Con phố ngoằn ngoèo, luồn lách qua những buildings
Dẫu khó khăn, rồi cũng gặp nhau em ạ
Có xa nhau, mới thấy tình yêu là vô giá
Bởi nhớ mong sẽ đổi… bất cứ gì…
No comments:
Post a Comment