Sao em lại... trách mình,
Trong tiếng nhớ hoàng hôn rơi
Để mặc mây trôi, trên bờ môi của nhớ
Hay em sợ, tình ta lại dang dở
Hoàng hôn chiều, ai cất nhớ... vào tim
Cơn sóng chiều, đổi mây nhớ mầu sim
Giăng hạt tím, ngang lưng em, mảnh lụa
Gió vô tình, chẳng đùa em, như cũ
Sóng vỗ giận hờn, tiếc nuối tuổi đôi mươi
Có cánh chim chiều, vỗ nhớ trên bến xa xôi
Theo dải sóng, bay theo em, từng kỷ niệm nhớ
Có tiếng than thở ai, bên bờ biển lở
Vạt nước tràn đầy, đong ắp nhớ, những chiều rơi
Trong tiếng nhớ hoàng hôn rơi
Để mặc mây trôi, trên bờ môi của nhớ
Hay em sợ, tình ta lại dang dở
Hoàng hôn chiều, ai cất nhớ... vào tim
Cơn sóng chiều, đổi mây nhớ mầu sim
Giăng hạt tím, ngang lưng em, mảnh lụa
Gió vô tình, chẳng đùa em, như cũ
Sóng vỗ giận hờn, tiếc nuối tuổi đôi mươi
Có cánh chim chiều, vỗ nhớ trên bến xa xôi
Theo dải sóng, bay theo em, từng kỷ niệm nhớ
Có tiếng than thở ai, bên bờ biển lở
Vạt nước tràn đầy, đong ắp nhớ, những chiều rơi
Em ở đâu, chốn ấy nơi cuối trời
Người có thấy
Chiều nay, hoàng hôn vàng sóng vỗ
Con tim anh, vẫn còn nguyên câu gọi đó:
“Về đây em, khi trái đất vắng mặt trời”...
hoangnguyen
No comments:
Post a Comment