Có những dòng sông, vẫn chảy xiết trong em
người tạc tượng, bên dòng sông thuở ấy
sao lại ra đi, khi sóng tình đang dậy
mảnh trát nào đây, cho em ghép một tôn thờ…
Người
mãi ra đi, từ độ ấy đến giờ
sao chẳng thương em, một mùa vàng cải đợi…
sông xưa ơi, tình vẫn chảy về muôn lối
nhưng em biết lối nào, quay ngược… trở về anh…
Bài
thơ xưa, em vẫn mãi… để dành
như kỷ niệm, của hai mầu của nhớ
trộn trong nhau, dệt thành mầu muôn thuở
tô mãi hồn nhau, trong mảng vỡ tranh mầu…
Người
ở đâu, hỡi nhân gian trên khắp địa cầu
cho tôi hỏi, nếu có gặp người đàn ông ấy
dong dỏng cao, giáng mạnh như mưa bão
ôm mãi trong lòng, một nỗi nhớ người xưa…
Người
ở nơi nào, có thẫm mầu nắng mưa
trong cơn gió thoảng, vẫn chừa cho em một lối
có thấy chăng anh, lòng em đang bối rối
Chim rủ nhau về, đang kết bạn trăm năm...
Riêng
em thôi, vẫm mải… đãi trăng rằm
cho tròn mãi, lòng thương anh muôn thuở
con nước lên, đúng mùa trăng tròn nhớ
vòng nào quay, cho ta lại sum vầy…
Người
ở đâu, người có ghé qua đây
thấy không anh, cúc mùa em… vàng hết lệ…
hãy về đây, chẳng bao giờ là trễ
em vẫn đợi anh
em vẫn mãi
trông chờ…
hoàng nguyên
No comments:
Post a Comment