Wednesday, May 29, 2024

PHƯỢNG ĐỎ MẦU MÔI

Lối em về hoa Phượng đỏ mầu môi
Chiều trôi chậm, vẫn vội theo làn tóc gió
Có bóng ai, ngẩn ngơ tiếc giờ ngọ
Đứng bóng chờ, con bọ ngựa chẳng nhanh
Lối của lòng, sao cứ thế quẩn quanh
Mùa của nhớ, hỏi anh giờ đâu nhỉ ?
Có cơn nhớ, vội nghỉ chân đầu ngõ
Đợi ai về, xóm ấy nhớ người ơi...
Chiều chậm buồn, lối ấy lại chia phôi
Lại hẹn nhau, gió lùa làn tóc nhớ
Tiếng thì thầm bên tai, lời nhắc nhở
“Ai lại chờ ai, sao đợi mãi ơi người”...

Tháng năm nào, hoa Phượng đỏ trên môi
Xuân thì qua, Hạ về mong người lại
Chắc lần này, em sẽ cầm tay anh mãi
Chẳng rời đâu, bởi sợ lắm xa người…
Sao mình lại, là kẻ đôi nơi
Để tiếng nhớ, Hồng môi bốn mùa gọi
Có con chim, gọi bạn về nỉ non nói
Mình nguyện bên nhau sẽ mãi mãi chẳng rời…
Huyên thuyên cho vui, cảm ơn Model Anh Phượng

Monday, May 27, 2024

THÔI

 

Thôi, anh hãy về với mái tranh xưa
Với ngọn đèn dầu, giàn mướp bờ ao, chốn cũ
Nơi con sông, hằng đêm vẫn ngủ
Mưa đâu có đau lòng, khi vắng nhớ một dòng sông...
Chắc chẳng bao giờ, anh còn đó những nhớ mong
Lời trần tình, trong những đêm mưa sa trên phố phủ
Chỉ mình em, như con thuyền xưa đã cũ
Vẫn miệt mài, chung thủy nhớ một dòng sông...

Mai sau này, anh có nhớ em không ?
Chắc sẽ quên, như cơn mưa đêm, sau tạnh
Ánh trăng đêm tìm đường vội tránh
Chẳng muốn gặp nhau, sao bao năm tháng mong chờ...
Con thuyền bồng bềnh, vẫn mãi nhớ ánh trăng thơ
Kỷ niệm bên nhau, một trời tại sao lỡ
Em biết rằng, khi đã ra đi, là dang dở
Cũng đành vậy thôi, leo lét ánh đèn dầu...

Friday, May 24, 2024

XUÂN THÌ GIÓ THỔI...


 Thôi hoa nhớ, hương xưa làn tóc rối
Thôi những chiều, gió thổi cài Phượng rơi
Thôi những chiều, bến nước của tinh khôi
Hương của nhớ, quẩn quanh em, tà áo trắng ...

Gió của nhớ, triệu năm chẳng yên lặng
Vẫn thầm theo, làn tóc ấy trần ai
Hương của thương, vẫn cứ thế theo hoài
Trăm năm mộng, vẫn mơ ngày gặp lại...

Trên cánh đồng Xuân thì, gió thổi mãi
Hạt nào vương, chốn ấy người tình ơi
Sao cứ lỡ, để đời nhau đơn côi
Dệt thổn thức, đêm đêm ôm gối mộng...

Thiếu vắng em, làm sao có thể sống
Bởi, mình em, chỉ có một mà thôi
Trong những chiều, hoàng hôn nơi xa xôi
Anh mơ mãi, những ngày mình bên nhau muôn thuở...

hoangnguyen

Saturday, May 18, 2024

HẸN HÒ ĐỂ LẠI


Có tiếng chờ, trên lối nhớ đợi ai
Hoa Phượng, trường xưa, câu hẹn hò để lại
Sao ai lại chờ ai, trên lối nào xa ngái
Mùa lại chờ mùa, chốn ấy Phượng lại rơi
Hoa vẫn chờ người, trong nhung nhớ đôi nơi
Cánh Phượng mong manh, mong ai ngày trở lại
Con đường mình qua, chỉ còn em đợi mãi
Đâu những bóng chiều, hoàng hôn thuở ấy, mỉm cười trao

Đây cánh hoa chờ, chốn ấy hanh hao
Gió lùa hương thơm, đường tới trường, hoa dại
Có thể rằng em xưa, bắt anh đợi mãi
Nên ai vội vàng đi, để hoa Phượng mãi rụng rơi
Trăm năm lẻ, trăm năm chẵn ơi
Chẳng lẽ, xa nhau, mình sẽ không gặp lại
Kỷ niệm muôn đời, chẳng thể nào ra đi mãi mãi
Bởi em vẫn chờ... chốn ấy, người xưa ơi...

#HoangNguyen

Tuesday, May 14, 2024

BỞI THÁNG NĂM !

 


Thôi đừng nhìn em thế người ơi ?
Mùa Hạ nắng, đâu em còn Phượng má
Nắng vẫn thế, chẳng thể ngăn cơn gió lạ
Chợt ngang ai, Tháng Năm gắt những hoa lòng...

Con nhớ bồng bềnh, bồi lở phía ven sông
Tháng Năm nào, cho em mùa Phượng lại
Chỉ kịp nhìn thôi, rồi xa nhau mãi mãi
Phượng vỹ ơi, sao cháy nhớ những tôi lòng...

Tháng Năm chợt về, Phượng có nhớ tôi không ?
Con đường xưa, đâu đã mòn lời hẹn
Khi gặp nhau, hoa vẫn còn bẽn lẽn
Má vẫn đỏ hồng, em bảo: Bởi tháng Năm !

Tháng Năm ùa về, chốn đó nơi xa xăm
Tạm biệt hàng cây, và Phượng hồng trên mầu má
Tôi kẻ tha hương nơi xứ lạ
Vẫn nhớ một đời, Phượng nở thắm mầu môi...

Thôi, chỉ là nhớ, vẩn vơ thế mà thôi
Lại mong sao, ôm trong tay chùm Phượng đỏ
Trong Hạ chiều, phảng phất em, theo tiếng gió:
Hãy về đây, xóm vẫn nhớ một người...

Friday, May 10, 2024

Ô MÔI

 


Thôi hoa Phượng, những ngày chờ nhau trên lối vắng
Thôi em phải về, bởi sợ lắm, chốn ấy Phượng lại rơi
Ve bắt đền, mùa ấy, sẽ không thôi
Nỷ non gọi... hương xưa mùa xa nhau nhớ...
Sao anh chẳng ngang, để em chờ, tới muôn thuở ?
Sao hẹn rồi, lại quên thế người tình ơi ?
Phượng đã hồng, chốn ấy trên Ô Môi
Và em nhớ, sau bao ngày biền biệt vắng...

Anh ở đâu, trong tiếng ve kêu chẳng lặng
Biệt xa nhau, người còn nhớ em không ?
Xuân thì qua, Phượng lại đỏ Hạ hồng
Môi ai nhớ, gọi ai ngày trở lại
Xin hãy ngang em, một chiều hoa đợi mãi
Đừng để em chờ, một mình nhớ người xưa ơi
Xuân thì qua, Hạ hồng nhạt mầu môi
Bởi rất nhớ, người xưa ơi... mau trở lại...

hoangnguyen

MONG EM


Tháng năm hoa Phượng đỏ tươi như môi em người con gái
Anh đứng bên này sông gọi lại
Gió thổi Xuân thì, lất phất gọi: Mình ơi !
Tháng năm, nỗi nhớ nơi xa xôi
Cứ thở than, sao mình lại xa nhau như thế
Sao mình chẳng gần nhau, để có thể, nối những bờ thương, khi nắng sớm tháng năm về
Hoa Phượng lại đỏ rực trời trên khắp nẻo quê
Dòng sông thì thầm, thấy cảm thông tiếc cho người viễn xứ
Sao mình chẳng gặp nhau, khi đúng mùa Phượng nở
Để mầu chia ly, mang theo mãi, bên lòng ?
Tháng Năm Phượng Hồng, người có nhớ tôi không?
Tôi bên này sông, vẫn mơ ngày gặp lại
Thôi chẳng thể nào, xa em mãi mãi
Phượng đã đỏ Hồng, mong em đừng lấy chồng… hãy đợi tôi…

hoàng nguyên

Tuesday, May 7, 2024

ÔI HOA NHỚ


Ôi hoa nhớ, thuở hồng hoang tới lớp
Ôi những giờ, chờ đợi trống trường tan
Ôi những ngày, mơ được sánh bước bên nàng
Cài hoa nhớ, trên xuân thì tóc gió...
Ôi ve kêu, những ngày hoa phượng đỏ
Áo trắng nõn nà, theo hương gió thì thầm bay
Ôi những ngày: “ Hẹn gặp nhé, tối nay
Bởi nhớ quá, không thể nào quên được”...
Áo dài ơi, sao mãi trong ta những thầm ước
Được gặp người, rất nhớ người tình ơi
Gió bây giờ, đang ở chốn xa xôi
Nhưng rất nhớ, hương xưa của thuở ấy...

Đã lâu rồi, người chẳng ngang đây vậy ?
Có phải quên, những tối mình hẹn nhau  
Trống tan trường, em về trước, anh theo sau
Sợ Thơ Rơi, có người khác lại... nhặt được
Ôi muôn thuở, vẫn chỉ là... chữ Ước
Ước được về, chốn ấy gặp người thôi
Ước sau này, mình mãi mãi được sánh đôi
Cho hoa thắm, thưở hồng hoang tới lớp...

hoangnguyen

Thursday, May 2, 2024

DỆT LỤA NHỚ


Đâu hoa nhớ, và hương thơm của tóc gió
Đâu những ngày, xưa ấy gọi : Thương ơi
Đâu những ngày, hoa Phượng thắm Ô Môi
Và rất biết, em xưa biền biệt vắng...

Tiếng của thương, như ve đêm chẳng yên lặng
Sợ một giây ngưng , là ta mãi mất nhau
Đâu những ngày, gửi nhớ tới ngàn sau
Và anh biết, chân trời kia xanh thẳm...

Chỉ có Hè, là mầu hoa Phượng đỏ thắm
Lại xa nhau, chốn ấy biệt kinh kỳ
Lại có người, thỏ thẻ: Xin đừng đi
Bởi xa nhau, là muôn đời mãi nhớ...

Ôi bầu trời, sao cứ mãi xanh tới muôn thuở
Ôi lòng tôi, sao cứ nhớ chốn ấy về
Con đường nào , vòng vèo trong trí nhớ lúc xa quê
Người em gái, đêm trăng thơ dệt lụa nhớ...
(Ảnh Model Anh Phượng)

PHỐ PHỦ

 

Thôi lại về, chốn ấy chiều giăng câu
Lại mơ ai, những chiều hoàng hôn phủ
Có tiếng khói, phủ trên từng phím nhớ
Một mình chiều, rất nhớ từng hạt rơi…

Thôi, mình đành cất nhớ đi thôi
Bởi ai ai, có cùng một tiếng nhớ ?
Chỉ là xao*, nên thôi chấp nhận tình dang dở
Cơn mưa đổi mùa, trên lối nhớ hoàng hôn xưa…

Có bao giờ, mình lại nhớ một mùa mưa
Phủ phố chiều, trong câu thơ phố phủ
Em ở đâu, trong cơn mưa phố nhớ
Để anh chờ, bên hiên vắng… chỉ mưa rơi…

Hoàng Nguyên
* xao nặng