Thôi tiếng nhớ, chẳng ngang em miền cỏ dại
Thôi nắng chiều, vội ướt những hàng mi
Thôi em chiều, lối vắng những mùa thi
Hoa của đợi, vẫn vấn vương chiều ly biệt...
Anh vẫn biết, vạn trùng xa là suối lòng chảy xiết
Kỷ niệm một thời, rồi cũng thế phôi phai
Rồi sẽ có ngày, ai chẳng nhớ tới ai ai
Và cỏ dại, lại nẩy mầm sau mùa bão...
Anh vẫn biết, và anh đã bảo
Thôi, đi thôi... chốn ấy dại cỏ hoang
Thôi đi thôi, để đường ngập nắng tràn
Hoa Ôi Môi sẽ nở, bên em người con gái...
Xuân thì đi, xuân thì chẳng trở lại
Chỉ có bão về, rồi bão lại tới gieo đau thương
Đời là thế, biết là đau, sao cứ thích vấn vương
Để câu thơ, thành lời trần tình kẻ nhớ...
#HoangNguyen
Xạo để viết thôi
No comments:
Post a Comment