Có những ngày rất nhớ, mình gọi nhau
Em ở đâu, trong những chiều hoàng hôn vắng
Hoa Gạo rơi, bên góc đình yên lặng
Lại mùa chờ, đỏ lắm, lối em qua...
Con đê ngoằn ngoèo, như những bản tình câ
Anh viết tặng em, thuở đầu mình mới gặp
Sau những nốt nhớ, là mong, sẽ... là nốt sắp
Mãi bên nhau, thành bản nhạc cuộc đời...
Có những chiều, tháng Ba hoa gạo rơi
Áo trắng sân trường - con đê - mái đình cong- nỗi nhớ
Anh đợi em ngang, với chiếc xe đạp cũ
Mong chở em về, mà đâu thấy bóng em đâu...
Rét tháng Ba, cùng những cơn mưa mãi dãi dầu
Cơn lạnh co ro, trái tim chờ người ấy lại
Mơ trần gian có hai người bên nhau mãi
Sưởi nỗi mong chờ, bằng hơi ấm những bàn tay...
Người ở phương trời nào, sao chẳng ghé qua đây
Bỏ lại con đê, mái đình cây gạo
Bỏ lại ai, một mình chờ em dưới trời mưa bão
Vì tội trót yêu người, dẫu biết tình đó... sẽ tàn phai...
#HoangNguyen
(Xao Văn Nặng)
Wednesday, March 5, 2025
CON ĐÊ - MÁI ĐÌNH - CÂY GẠO....
( Ảnh của anh Quốc Cường https://tracuuquyhoach.com/tin-tuc/thang-3-ve-di-san-hoa-gao-51580077)
Labels:
Trang Thơ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment