Có tiếng nhớ, luồn qua miền cỏ dại
Có nỗi chờ, khắc khoải gọi tên nhau
Có những mong lòng, thả dọc tới ngàn sau
Về phương em, chiều hoàng hôn biển vắng
Bật thành câu: “Người đang ở chốn nào
Trong cơn mưa chờ, người có nhớ về nhau
Trăm năm hỡi, em giờ này ra sao nhỉ ?”
Có phải tình yêu, luôn luôn là huyền bí
Để lòng nhau, những thương nhớ thật vô biên
Này là mi cong, đôi mắt thật ngoan hiền
Và đây nữa, những tiếng lòng đầy thổn thức
Trong tiếng khuya, cơn đua nơi lồng ngực
Gọi tên nhau, trong những thương nhớ tột cùng
Có tiếng nhớ, xé lòng, trên không trung
Người yêu hỡi, em giờ ở đâu người hỡi ?
Trăm năm ơi, anh vẫn cả đời bên bến đợi
Chờ em về, mình lại ấm vòng tay
Xin đừng như là áng mây bay,
Qua anh nhớ , từng chiều gọi tên người yêu dấu
Trăm năm ơi, bao giờ em... cho vào bến đậu
Để tình anh, neo mãi, trong trái tim người ?
(huyên thuyên cho vui)
No comments:
Post a Comment