Friday, July 26, 2024

TRÒN TRĂNG...

 

Thứ Sáu tròn trăng, em ngang cửa nhớ
Anh dệt nốt câu thơ dang dở
Đợi chờ em, Xuân thì thắm hoa lòng
Thứ Sáu nắng hồng, trên môi ai một đời người con gái
Anh vẫn mong em, ngày trở lại
Chuyện tình duyên, anh mãi nhớ mơ mong...

Thứ Sáu trời trong, hoa lòng thương em người con gái
Anh ở phương trời dại, sao mãi mơ mong , dẫu biết bị chối từ
Con sông ngoằn ngoèo, của gã tương tư
Triệu năm trước đã biến thành cổ tích
Có tiếng ca , trong đêm tĩnh mịch
Gọi Người Yêu ơi, em mãi ở chốn nào...

Sao cứ mong về, con đường đất nhỏ hôm nao
Nhớ lần đầu tiên, cầm tay em người con gái
Em ngại ngùng... trách anh: "Sao chẳng lại
Để người ta chờ... nhớ quá... mình ơi !"
Đêm trăng tròn, từng hạt sương nhỏ tìm nơi
Đậu trên mái tóc hiền em, người con gái
Vai kề vai bởi lòng trót vụng dại
Trốn mẹ cha, hẹn gặp, dưới trăng thề...

Chắc chẳng có gì... có thể so sánh với đam mê
Đó là tình yêu chân thật của anh về người con gái
Anh thương em, trong những đêm tròn trăng dại
Biết rằng em, đã từ lâu... tặng anh chữ: Hãy Chờ !
(huyên thuyên xích đế cho vui)

No comments:

Post a Comment