Rồi những chiều, mây trắng lững thững bay
Ngày trần ai, thương em những ngày hè nắng nhớ
Có phải xa nhau, nên bờ sông lở
Như một cảm thông, cho những kẻ chân trời...
Ngày chờ em, anh ở bên kia bờ trái đất
Trong những đêm mơ, đó là rất thật
Được nắm tay em, nguyện đi tới ngàn sau...
Tiếng của chiều, cứ thế gọi tên nhau
Em ở đâu, giữa khoảng trời đầy mơ ấy
Anh vẫn ở đây và mãi mãi vẫn như vậy
Chỉ yêu mình em thôi... người em gái phía chân trời…
No comments:
Post a Comment