Sunday, August 18, 2024

ĐỂ NGUYÊN...

Có những chiều, rất nhớ gọi nhau
Em ở đâu, trong khoảng trời xa, biệt vắng ấy
Con chim chiều bay, còn có bạn như vậy
Sao mình anh, những thương nhớ cứ giăng mùng
Anh muốn mình hóa gió lên không trung
Tới bên em, bất kỳ giây nào, gọi nhau nhớ
Cho con tim, một nơi bến đỗ
Cạnh bên em, ngăn thương nhớ trăm năm ơi...
Có bao giờ, em còn nhớ đến tôi ?
Thuyền đã xa, chỉ còn gợn từng cơn sóng loãng
Để hằng đêm, trong cơm mê hốt hoảng
“Sao lỡ xa nhau... như thế hỡi người?”
Có thể rằng em, đã êm ấm nơi xa xôi
Thuyền tình em, đã tìm nơi bến đậu
Nhưng, sao chẳng cho nhau một dấu:
“Em đã có chồng, anh ạ, mình quên nhau”
Đời là thế, với muôn ngàn bể dâu
Có người xa, vẫn mong gần người ấy mãi
Nhưng tình ơi, xin tình hãy dừng lại
Bởi chữ thương... em đã gửi người khác mất rồi...
Đời vẫn thế, có những cuộc tình lẻ loi
Một mình cày, trên cánh đồng mơ yêu ấy
Có biết rằng đâu, em vẫn để nguyên như vậy
Cho tôi cày, mãi mãi chẳng thời gian...
hoangnguyen
(huyên thuyên cho vui)

 

No comments:

Post a Comment