Mùa Thu về, trên lối nhớ ngày xưa
Cơn giao mùa, giữa nắng và mưa
Cho phố nhớ, em xưa mùa gọi lại...
Sao mùa chờ, cứ dài thế người ơi
Đến bao giờ, tình mới được lên ngôi
Để cất nhớ, không bao giờ xem lại nữa...
Tiếng của lòng, không bao giờ yên nhở
Bởi nhớ em, nhớ da diết đến nhường nào
Lại cái gì, như sóng nước xôn xao
Lại lắc lư, chòng chành... đôi bờ nhớ...
Có phải xa nhau, nên tình ta dang dở
Để nhớ về nhau... mãi mãi người ơi
Trong những đêm trường, ai còn nhớ đến tôi
Sao mình lại... nhớ thương người đến thế ?
Tình là thế, muôn đời là dâu bể
Cho lòng nhau, những nhung nhớ kẻ đôi nơi
Ai cũng nói... chỉ có mình... là nhớ người ta thôi
Và cuối cùng... chắc do hai người: Không dám nói...
Bởi đâu có biết... yêu đâu, mà dám ngỏ lời theo tim, tiếng gọi
Bởi gọi cho người, người chẳng trả lời thì sao ?
Nên, thôi đành... nuôi nhớ như thuở nào
Bởi vì nhớ: Thương lúc nào thì nhớ...
No comments:
Post a Comment