GIẤC MƠ NGUYÊN
Cho tôi trải hoàng hôn, trên môi em
Trong một chiều thu, nắng nhạt
Tô má em hồng, giữ mãi nét thẹn, lúc nắm chặt tay nhau
Cho
tôi được kề sát hai mái đầu
Trong tối Thu, ngào ngạt hương thơm làn tóc gío...
Nắng của Thu, gío của mùa mang hơi thở
Nhẹ mát trong nhau, như thuở mới biết yêu
Đêm tô thêm, từng mảng tối vào chiều
Hương của má, vẫn ngát lên, một mùi thơm hoa bưởi...
Cho tôi lặng ngắm nhìn em, trong chiều Thu, ánh trăng vàng chớm tối
Đứng mãi bên em, mong cơn mưa, chẳng tạnh tới muôn đời
Dưới áng trăng vàng, bàng bạc trải muôn nơi
Được ôm em, dưới hàng hiên, cho tới khi trái đất trở thành cát bụi...
Đêm gọi Thu, mắt đèn vàng phố núi
Phố một đời, dong ruổi những hương xưa
Đêm thắp hồn, cài từng cánh gọi xưa
Em lạc phố, chân chậm ru từng phiến nhớ...
Bóng em ngang, những đêm mưa mơ đổ
Anh dõi theo, từng hạt lạnh, thấm tim mình
Lối em về, từ phía anh lặng thinh
Rơi từng mảng, tiếc duyên mình lại lỡ...
Những chiều Thu, lá khoe mầu chuyển đỏ
Anh mơ nhìn, ánh mắt ấy kề bên
Này là hương, của mái tóc thần tiên
Đây làn da trắng, bàn tay em... anh cầm lấy
Mơ nói em:
“Hãy để nguyên như vậy
Giữ nguyên mơ, mơ chẳng vỡ... tới muôn đời”