CỨ GỌI...
Em bỏ lại, thành phố sau lưng
để mây trắng, ngẩn ngơ mầu kỷ niệm
tà áo bay, trong khuôn viên hoa tím
Em bỏ lại, thành phố sau lưng
những đường cong, biến anh thành, lạc trận
mái tóc nâu, xoài mình trên vai vấn
hỏi em đâu, biền biệt phố, bây chừ…
Những con đường, cong lắm, một buổi trưa
vòng tay ngang:
“Eo ơi, anh... bạo qúa”
“Ừ sợ em, đường cong nhiều, hay ngã,
anh vô tình... chỉ muốn đỡ… giai nhân thôi”
Những buổi trưa, phố đổ mồ hôi
đường mỏi mắt, ô cửa tròn… chờ em tới
xin đừng đi, xin em hãy đợi
phố chợt nghiêng
tự lúc
thấy em cười…
Những con đường, cong lắm, quanh vành môi
ai cài hoa, cho anh ngẩn ngơ, mộng làm thi sỹ
Ô Môi tươi, đỏ như mầu Phượng Vỹ
nên nhớ người,
biết chẳng…
cứ gọi: “Người yêu ơi !”
No comments:
Post a Comment