MÙA GỌI (chuyện về cháu của Từ Thức )
Ngủ ngoan em, trong tay mùa gió rối
Thổi hoàng hôn, trên mảnh lụa đa đoan
Trải nắng vàng trên phiến nhớ đa mang
Cho tóc nhớ, những mùa vàng đa cảm...
Chỉ mây hồng, hay lảng vảng trắng ngang môi
Xin mây hồng, lững thững từ từ trôi
Về phía gọi, những mùa xuân áo mới...
Đâu là nơi, trăm năm để mùa gọi
Chốn xuân thì, vắng nhớ thuở hồng môi
Đâu là mùa, có cánh đào Ô môi
Seal* trên áo, để mơ xuân về hiện thực...
Mấy trăm năm, chỉ có một Từ Thức
Gặp được Tiên, ở giữa chốn bụi trần
còn lại ta, kẻ gọi là : Từ Thực
nên Thực Từ từ… may mới thức được người thôi…
hoangnguyen
* Seal: đóng dấu
No comments:
Post a Comment