HỒN HOANG
Nơi của đợi, là tóc vàng trên bờ nhớ
Là tiếng chiều, thổn thức nấc gọi nhau
Trong cái nhìn, của vấp ngã chiều sâu
Bật thành tiếng, gọi tên người yêu dấu…
Cánh hoa lòng, khắc khoải tiếng nợ nhau
Em ở đâu, sao chẳng nhắn một câu
Để tiếng nhớ, qua Xuân thì tàn tạ…
Trong tiếng đêm, nghe lòng mình rộn rã
Giấc mơ chiều, chốn ấy dại cỏ hoang
Sao chẳng giang tay… cứu rỗi hồn hoang
Mà để trượt, rơi chiều vào xóm đợi…
Trên cọng chiều, gió Xuân lay mùa mới
Từng chồi non, lại vẫy cánh tay thon
Lại mơ chiều, trong sóng nhớ hoàng hôn
Mầu mơ ước, mềm như tơ giăng phủ…
Nơi của đợi, là con đường rất nhỏ
Chốn ấy chẳng nhiều, chỉ có một mình tôi
Xin người đừng, để chốn ấy đếm chiều trôi
Xin hãy giữ: Tình tôi,
trên biển vắng, chiều hoàng hôn... sóng vỗ…
hoangnguyen
(Xao Văn Nặng )
No comments:
Post a Comment