Tưởng...
Tưởng cứ gọi hoàng hôn
Là mềm như nhung trên từng ngọn sóng nhớ
Tưởng cứ thấy dải Cát nâu phai
Là hương của gió, chắc chắn, lại… phần phật bay
Là lại thấy, sóng lòng ta mênh mang đến kỳ diệu…
Vâng, không Tưởng, là lòng ta hình như thấy “Thi-iếu”
Vitamin T(hi), chắc đắt giá ở chốn giải bầy
Khi có Tưởng. dẫu ngăn bằng thạch (đá) cũng chẳng chùn tay
Và dòng chữ… lại êm ru, theo triền cát, trong những chiều mơ được làm anh Tưởng ấy…
hoangnguyen
No comments:
Post a Comment